Đã lâu rồi chả đăng 1 cái status dài thấy Vạn Lý Trường Thành của Tung Của hay dãy Andes tại lục địa Nam Mỹ, ngoài mấy bài Review phi...
Tôi vừa trở về sớm từ bữa tiệc liên hoan chia tay lũ đám bạn cuối cấp trong khi chúng nó thì đang đi hát karaoke với nhau, so với cảm xúc lúc ấy khi chúng nó nói lời chia tay, chúc tôi thi đậu đại học, đưa ra cho tôi vài lời khuyên và cả... nói lời xin lỗi đối với tôi thì bây giờ, nghe vài bản nhạc nhẹ tiếng trung, suy nghĩ về những gì sắp viết, tâm trạng tôi đã bình thường trở lại hơn trước rồi.
Thật sự thì ngày này kiểu gì cũng đến, chỉ có điều đối với chúng nó thì nhanh còn tôi thì chỉ cảm thấy... rất bình thường trước cái điều gọi là hiển nhiên ấy và những gì đã là hiển nhiên thì tôi thường luôn tâm niệm nó theo hướng sao cho thật bình thường và thoải mái nhất có thể cho bản thân tôi. Bởi đây không phải lời từ biệt, tôi vẫn có thể gặp chúng nó bất kì lúc nào tôi muốn, giúp chúng nó bất kì điều gì tôi có thể và tôi đoán chắc chắn chúng nó cũng sẽ như vậy!
Quay ngược thời gian 1 chút, trước đó là không khí trái ngược hẳn với cảm xúc và không gian xung quanh tôi lúc ở buổi lễ, sự vui vẻ và nhộn nhịp trải dài từ lúc ở sân trường cho đến điểm hẹn liên hoan của khối 12 chúng tôi. Trong suốt khoảng thời gian đó tôi luôn tự nhắc nhở bản thân rằng “chẳng có gì phải khóc” cùng với vẻ mặt gần như luôn 1 kiểu và thỉnh thoảng cười với thằng bạn thân bên cạnh và những đứa bạn khác khi chúng kể chuyện hoặc vô tình làm điều gì đó khiến tôi cảm thấy không thể ngậm được mồm. Bắt đầu buổi lễ là những hình ảnh trong 3 năm vừa qua của khối 12 chúng tôi được trình chiếu trên màn hình, quả thực tôi ấn tượng với nội dung của 2 lớp A2 và A10, còn lớp của tôi A6 tuy ít và có phần nhạc nền hơi cụt có lẽ lý do là vì lần này tôi không trực tiếp nhúng tay vào như mọi lần, nhưng chả sao hết tôi vẫn tự hào về sản phẩm đó, bởi đó là kỉ niệm của riêng chúng tôi với nhau, với cô giáo chủ nhiệm Phan Bích Ngọc... Tôi xin đặc biệt gửi lời cảm ơn tới cô vì đã kiên trì chịu đựng tụi tôi và đặc biệt là riêng bản thân tôi đây trong suốt 3 năm học qua!
Trong buổi lễ có câu hỏi rằng: “Liệu em có hối hận hay băn khoăn điều gì trong quãng thời gian qua ở Lê Quý Đôn không?”. Tôi quay ra nhìn thằng bạn tôi, 2 chúng tôi là 2 thằng có những hoàn cảnh, những giây phút éo le thời học sinh như nhau nên chả lạ gì mà ngay lập tức tôi hiểu nó nghĩ gì và nó cũng hiểu tôi muốn nói gì...
Well, đó chính là khoảng thời gian tôi đầu tư khá nhiều cho việc tình cảm, dĩ nhiên là đơn phương :) Và kết quả thì không được tích cực cho lắm, tôi đã cố tránh mặt 1 thời gian, không muốn nói chuyện hay làm bất kì thứ gì có liên quan ngoại trừ việc đó bất đắc dĩ. Tuy nhiên cũng có lúc tôi nghĩ là muốn có cái gì đó một chút bình thường trở lại nhưng rồi tôi lại nghĩ tới cái ngày 25 26 tới nên đã ngăn bản thân lại, không để điều đó xảy ra.
Không phải tôi ghét bỏ hay khó chịu gì với 2 cậu, chỉ đơn giản là tôi muốn được thả lỏng theo cách của tôi, bởi thứ tình cảm ấy nói thật thì giờ tôi vẫn còn đối với cả 2, mỗi người tôi thích và có cảm tình với những điểm riêng, cả 2 đều có nét đáng yêu, và đem lại cho tôi cảm giác hợp cạ trong 1 khoảng thời gian... có lẽ là tương đối dài, nhưng cũng vì tôi không muốn nó le lói thêm 1 chút nào bởi cứ mỗi khi kéo dài những cuộc nói chuyện hay chỉ là ở gần thôi thì cái thứ màu hồng ấy lại lởn vởn, nhẹ vụt qua suy nghĩ và tôi không muốn lấy nó làm cái cớ nếu chẳng may có gì không hay xảy ra trong thời gian tới... Đúng, không lầm đâu, là con số 2 người, nhưng thật lòng, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ thích cả 2 cùng 1 lúc, đó là nguyên tắc của tôi, nhưng xét về dư âm tình cảm thì là chuyện khác và tôi sẽ không giải thích quan điểm đó ở đây!
Trong cái khoảnh khắc mà đám con gái lớp tôi gần như đứa nào cũng nức nở vì sắp phải xa nhau, thứ mà tôi muốn né , muốn đẩy ra xa, nỗi sợ trong... có lẽ là sự tưởng tượng rằng 2 người con gái ấy sẽ xuất hiện trước mặt tôi, thì thú vị thay điều ấy nó lại tới thật. Đúng là “không ưa của nào trời trao của nấy” mà!! 🤣 Họ tiến về phía tôi nhắc nhở tôi về những kỉ niệm đẹp, xin lỗi và cảm ơn tôi vì tất cả, cũng không quên kèm theo lời chúc tôi đỗ đại học. Lúc đó, tôi thực sự bất ngờ, điều đó khiến cho suy nghĩ cứng cỏi ban đầu đột nhiên mờ đi khiến tôi đã thực sự cảm thấy có 1 chút gì đó... buồn và trong lòng có chút không khí của cái cảm giác nặng nề. Không phải là vì tiếc nuối khoảng thời gian đầu tư vào việc theo đuổi họ nữa, mà là buồn đơn giản là thấy 2 cô gái đó khóc cùng với lời xin lỗi... Đúng! Tôi thực sự cảm thấy buồn sau khi nghe lời xin lỗi đó, vào cái khoảnh khắc ấy tối đã có suy nghĩ ích kỉ trong đầu, tôi ước rằng giá như lời xin lỗi đó tới sớm hơn thì có lẽ tôi đã chẳng phải trải qua cái cảm giác này hay khách quan mà nói có lẽ tôi đã không biết điểm dừng hoặc chưa đủ can đảm để nói hết suy nghĩ của tôi giống như cái cách mà đến giờ tôi mới dám ngồi đây viết những lời này. Nhưng dẫu sao, cái ngày cuối cấp này tôi cũng chả muốn đòi hỏi gì thêm đúng ra là không nên chứ!. Ngẫm lại 1 chút quãng thời gian trải qua những lúc còn vui vẻ, giờ nhận được lời xin lỗi bất ngờ ấy, được chia tay trong cái ôm dưới danh nghĩa những người bạn với 2 cậu, chỉ vậy thôi tôi cũng đã cảm thấy mãn nguyện và có thể mỉm cười được 1 cách thoải mái rồi! Cảm ơn vì đã cho tôi những cảm xúc đặc biệt trong quãng thời gian ấy, thứ mà tôi chưa bao giờ có ý định nghĩ tới trong cái năm cấp 3 đầy bão bùng này...
Tiếp đó, tôi đã đón nhận hàng loạt những lời chia tay nối tiếp nhau, những lời chúc, những lời khuyên từ những gương mặt tươi tỉnh, tăng động ngày nào nay lại mếu máo đến vậy, thậm chí đến cả cái thằng béo to xác hay bắt nạt tôi cũng cố ra vẻ như không có gì và khoác vai tôi động viên tôi, chúc tôi thi tốt. Thôi thì tôi biết nói gì bây giờ? chả biết nói gì nữa, ngoài nở nụ cười lại với họ và cũng chúc cho họ đạt được kết quả tốt trong kì thi sắp tới.
Nếu trong lúc chia tay biểu cảm của tôi có không được tự nhiên hay có phần gì đó hơi cứng đối với những đứa bạn của tôi nói chung và 2 cậu nói riêng thì nói thật tôi thực sự sợ những gương mặt không mấy vui vẻ nói lời chia tay với tôi, vậy nên tôi muốn bắt tay, muốn ôm càng nhanh càng tốt và muốn nói càng ngắn gọn càng tốt vì sau khi nói lời chia tay 2 người con gái tôi từng dành tình cảm suốt thời gian khá dài kia, tâm lý tôi đã không còn đủ vững vàng như trước nữa và tôi lo rằng đến cuối cùng tôi cũng chả thể kìm nén nổi bản thân và quay ra ôm luôn thằng bạn thân... Như đã nói tôi luôn tâm niệm đơn giản rằng mọi người đều có thể gặp lại nhau bất kì khi nào muốn, lúc đó những con người từng ngồi chung 1 vị trí có thể đã có những vị thế khác nhau trong xã hội, cùng với đó những câu chuyện kể cho nhau có thể khác đi, nhưng chân thành mà nói, thì những con người đó dù có thế nào vẫn luôn có thể ngồi lại với nhau kể về cùng 1 tiểu sử, 1 giai thoại thời học sinh, thậm chí cùng nhau bé lại 1 chút để nhớ về cái thời gian này, theo tôi nghĩ điều đó chắc... hoàn toàn là có thể. Bởi đã là bạn bè thực sự rồi thì những giọt nước mắt kia cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, và tôi cảm thấy nó không cần thiết đối với tôi; quan trọng là cách suy nghĩ, bởi tôi cũng tương đối tự hào, hài lòng, và trân trọng quãng thời gian thanh xuân cấp 3 của tôi bên giáo viên chủ nhiệm, những người bạn 12A6 nói chung và 2 cô nàng hâm hấp kia nói riêng.
Một lần nữa cảm ơn 41 con người còn lại mặc dù chả biết tao có bị thành phần nào trong lớp ghét bỏ hay không vừa ý thì cũng cảm ơn chúng mày vì đã hoàn thành cùng tao cái chặng đường này, cảm ơn các thầy cô trong nhà trường vì buổi lễ tri ân và đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm với tinh thần thép và ý chí quật cường 🤣 - cô Phan Bích Ngọc... À còn thằng bạn đã chia sẻ cùng tao gần như đủ mọi thứ chuyện trên đời, ngoài ra thì thực sự đéo hiểu trời sinh kiểu gì mà lại cho tao với mày giống nhau về cái số, cái nghiệp đến như 2 sợi lông xoăn tít thò lò chả thấy duỗi thẳng ra được bao nhiêu -_- ?! Cảm ơn mày ;)
Thanh xuân của riêng tôi đến đây là hết, chưa được trọn vẹn nhưng giờ thì chả còn gì để kéo dài, để nói thêm về nó nữa!
(mấy đứa hay bị tao bắt nạt :v lớn rồi nên xí xóa nhé :v )
Chúc toàn thể 12A6 thi tốt ngoại trừ...
P/s: Ngắt giọng đổi văn tí nhé :) cháu nào thi cùng trường với tao, trượt được thì trượt cho giảm tỉ lệ chọi đi được không?? Cho tao sống với!!